Vòng tuần hoàn được-mất và sự áp lực

Vòng tuần hoàn được-mất

Cái rủi luôn có cái may đi kèm.

Ví dụ, mất một người bạn đôi khi giúp cậu chú ý hơn về bản thân, từ đó tạo ra những thứ tốt đẹp, cán đến những cái đích mà trước kia cậu tưởng là bất khả thi. Mất đi một người bạn cũng cho cậu nhiều thời gian hơn để chăm sóc các mối quan hệ khác, ở đây có thể là mối quan hệ với chính mình, xã hội con người, tiền bạc, thiên nhiên. Đó cũng là cách mà thế giới này tuần hoàn. 

Cậu mất đi thứ gì, thế giới sẽ cho cậu thứ khác. Cậu mất, cậu có, được-mất cứ thế tuần hoàn.

Ngày xưa tớ từng vì một người ra đi mà tưởng cả thế giới sẽ sụp đổ. Tớ nghĩ ‘đến nước này rồi, làm sao tôi sống được’. Vậy mà 6 tháng sau, tớ vẫn còn sống, sống tốt hơn trước nữa là đằng khác. Vậy nên, thứ kia đến phải đẩy thứ khác đi. Thứ kia đi sẽ kéo theo thứ nọ tới. Không ai dừng lại ở chuyện mất điều gì đó, cũng không ai dừng lại ở việc có được điều gì đó (họ phải trả giá cho những gì mình sở hữu chứ!). Được và mất kéo theo nhau.

được-mất và sự áp lực
Được và mất – Lâm Hùng =)))

Ví dụ trên chỉ là một ví dụ của riêng tớ. Ngoài các mối quan hệ ra, vòng tuần hoàn được-mất cũng đúng với những thứ khía cạnh khác trong cuộc sống. Cũng vì vậy mà người ta hay nói “của đi thay người”, “vận hạn hóa phúc”, “ông trời không lấy đi của ai tất cả”,.v.v.

Và dù biết là chuyện trong cái rủi có cái may đã là chuyện cũ, nhưng đôi khi chúng ta vẫn nóng hết ruột gan khi gặp phải một cái rủi nào đó. Ở trong tình huống mà bản thân vừa bị mất đi một thứ quan trọng, chẳng mấy ai bình tĩnh được để nhìn nhận vấn đề từ góc nhìn của người đứng ngoài. Có thể ta sẽ trầm mặc, thổn thức, tiếc thương hay cay cú vì bị tước khỏi một đặc quyền, một sự sở hữu, một cơ hội. Điều đó hoàn toàn bình thường.

Nhưng chuyển từ trạng thái đó về lại trạng thái bình tĩnh ban đầu có thể sẽ mất kha khá thời gian. Có lẽ chúng ta nên đặt mục tiêu làm sao cho mình rút ngắn được khoảng thời gian phục hồi tinh thần ấy, để cuối cùng có thể đạt được khả năng bình tĩnh ngay tức khắc mà không hề trải qua cơn bão lòng nào. Trong đạo Phật, đó gọi là tâm bất động.

Vì thế mà không áp lực

Có một chuyện khác cũng na ná như vòng tuần hoàn được-mất, là những vấn đề mình đang gặp phải đều đã được sắp đặt trong hành trình cuộc đời. Nói nôm na thì nó giống một ván game, nếu không học hỏi để upgrade rồi vượt ải, thì mình sẽ cứ phải chơi đi chơi lại ván game này đến khi nào học xong và trả giá xong thì mới nhận được tấm vé đi tiếp.

Vậy là sẽ phải mất thời gian một chút, mất năng lượng một chút, phải trả chi phí cơ hội, để cuối cùng nhận lại một thứ gì đó mới. Vẫn là câu chuyện của được và mất.

Thế mà chúng ta vẫn áp lực vì câu chuyện được-mất hiển nhiên đó. Bằng một cách nào đấy, chúng ta thường chọn một mục tiêu mà mình sẽ phải trả giá khá là nhiều, và trong quá trình trả giá thì lại không tránh khỏi những lúc hoang mang tự hỏi bản thân “tại sao mình lại làm điều này”, “mình có đang chọn đúng hay không”, “tại sao mãi vẫn chưa làm được”,…

Áp lực đó, một lần nữa, hoàn toàn bình thường.

Để đạt được một level “thần thông quảng đại” hơn, tớ nghĩ chúng ta nên tìm cách để bản thân luôn ung dung trả giá mà không phải mất chút công sức nào cho việc cảm thấy bị áp lực. Lựa chọn của ta, thành quả của ta, tự ta trả giá là chuyện bình thường, không có gì để áp lực cả. Tưởng tượng cảnh bản thân có thể sống ung dung như thế đến cuối đời, tớ cảm thấy muốn mạn phép được tự hào trước về bản thân =)))

Cuối cùng, vậy cũng có nghĩa là, thay vì khi gặp vấn đề ta cứ mong đợi chúng mau mau kết thúc bởi cảm giác áp lực quá, thì ta nên tự hỏi một câu chốt hạ để biết cách thư thái mà trả giá, hãy hỏi: Thượng Đế đang muốn mình học/trả giá điều gì?

Ví dụ

Khổ quá. Thượng Đế đang muốn mình học điều gì?

Khó quá. Thượng Đế đang muốn mình trả giá điều gì?

Nản quá. Thượng Đế đang muốn mình học điều gì?

Đó sẽ là một thái độ cực kỳ có thiện chí với Thượng Đế. Người đã set up game đời, chúng ta chỉ đơn giản là học hỏi và rèn luyện để leo lên được từng nấc thang được-mất mà Người đã tạo riêng cho chúng ta. 

Tóm lại là

Thay vì cảm thấy áp lực, chúng ta có thể bình tõm lại một chút, nhìn nhận xem mình đang cần tiếp thu bài học gì để vượt ải. Và ngay cả những lúc khó khăn nhất, lúc cảm thấy sợ mất mát nhất, hãy nhớ rằng nếu có mất mát đi chăng nữa, chúng lại có thể dẫn mình đến một con đường khác tốt hơn.

Dẫu sao, may rủi cũng chỉ là một khái niệm tương đối và mang tính chủ quan, ta đâu biết được chính xác cái mà ta gọi là rủi có thực sự là một cái rủi hay không, ngược lại.

À và nếu cậu thấy ván game này khó nhằn quá, cậu có thể nghĩ về việc mình đang từ từ chuyển hóa từng ngày, đã có tiến bộ nhưng mắt thường chưa nhận ra, sau thời gian dài mới có thể nhận được kết quả rõ rệt. Cách nghĩ ấy thường làm tớ cảm thấy dễ chịu và bớt nóng lòng khi chờ đợi thành quả hơn một chút. Tớ đã viết về chuyện chuyển hóa đó, cậu có thể đọc Ở ĐÂY.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *